41
Ở Trường Lưu.
Yêu thần đã xuất thế, thế đạo cốn đã rối ren tai họa tai nạn và rắc rối không ngừng, hiện tại lự lượng của yêu ma quỷ quái lại tăng đột biến. Hoàn toàn có thể đối địch với tiên giới, tiên ma đại chiến ngoài chục trận, tiên giới thế yếu hơn, hầu như chỉ có phòng thủ là chính. Bọn họ đang chờ ngũ tiên tề tựu, mới có thể áp chế được Sát Thiên Mạch. Bằng không lục giới chắc chắn sẽ rơi vào tay yêu ma. Sát Thiên Mạch không thèm để ý đến thương thế của bản thân, dẫn đầu đám yêu ma đánh thẳng vào Trường Lưu Sơn. Hơn nữa còn giữ đúng lời nói lúc trước, trong thời gian này Sát Thiên Mạch quả thực đã huyết tẩy Trường Lưu.
Sát Thiên Mạch cũng mặc kệ thương tích bản thân còn chưa lành lại hoàn toàn mạnh mẽ luyện công thi pháp, hung tàn thô bạo, ma tính hôm sau mạnh hơn hôm trước.
“Bạch Tử Họa, ngươi một ngày còn không thả Hoa Thất Đồng ra. Ta còn một này huyết tẩy Trường Lưu các ngươi! Giết hết Trường Lưu Sơn các ngươi, ta muốn cả thiên hạ này tắm trong bể máu!”
Bạch Tử Họa toàn lực bảo toàn Trường Lưu, những thứ tiên khác đã chạy đi khắp bốn phương cầu cứu. Sát Thiên Mạch tay đã dính đầy máu tanh, một người luôn chú ý quần áo nhan sắc như hắn hôm nay lại để mặc một thân y phục bị máu nhuộm hồng.
“Sát Thiên Mạch, nếu ngươi còn làm bậy ở Trường Lưu, ta sẽ làm thịt kẻ nghiệt đồ này!” Chẳng biết từ lúc nào Ma Nghiêm đã xuất hiện phía sau Sát Thiên Mạch lớn tiếng quát.
“Sư huynh, huynh …” Bạch Tử Họa rối loạn đầu óc, nhất thời phân tâm bị ma lực trùng kích, nhổ ra một ngụm máu tươi.
Nguyên lai Ma Nghiêm chạy tới đại bản doanh Thất Sát điện, lúc này tại Thất Sát điện chỉ có Đan Xuân Thu và Hoa Thiên Cốt. Thân là Thế Tôn Trường Lưu Sơn không lý nào thực lực của Ma Nghiêm lại kém Đan Xuân Thu được.
Quay về với chính nghĩa nghiệt đồ kia vốn dĩ đã là yêu nghiệt, bắt cóc nó Ma Nghiêm cũng chẳng phải chịu bất kỳ khiển trách nào.
“Thì ra đây chính là tác phong của Trường Lưu Sơn thượng tiên!” Sát Thiên Mạch lúc này hai mắt đã đỏ rực, ba quang lưu thiểm.
“Sư huynh, mau thả Hoa Thiên Cốt ra.” Bạch Tử Họa lạnh lùng nói.
“Sư đệ, lần này ta không thể nghe theo đệ! Đây chính là phần thắng duy nhất của Trường Lưu!” Ma Nghiêm cự tuyệt.
“Ma Nghiêm, ta dùng thân phận chưởng môn Trường Lưu ra lệnh cho ngươi!” Bạch Tử Họa lên giọng.
Hắn cuối cùng vẫn cứ cuốn nàng vào mấy chuyện rối tung rối mù này…
“Được, ta thả, ta liền thả nàng!”
Ma Nghiêm tuy rằng nói vậy, nhưng bàn tay lại ngưng khí hướng về khư đỉnh của Hoa Thiên Cốt.
Một khi khư đỉnh hủy, hồn phi phách tán.
Sát Thiên Mạch và Bạch Tử Họa nhất tề phi thân về phía Hoa Thiên Cốt.
Ma Nghiêm được như ý cười.
Ma Tà đột nhiên xuất hiện ở phía sau Sát Thiên Mạch, thời khắc báo thù của hắn rốt cục cũng đã tới!
“Tỷ tỷ!” Hoa Thiên Cốt cảm giác trong cơ thể có một nguồn sức mạnh nào đó bạo phát, nàng tránh thoát khỏi Ma Nghiêm: “Phía sau!”
Nhưng tất cả đều không kịp nữa rồi, Sát Thiên Mạch ngã xuống ngay trước mặt Hoa Thiên Cốt.
“Sát Thiên Mạch, cuối cùng ngươi cũng chết ở trong tay ta rồi!” Ma Tà cười to.
Bạch Tử Họa phi thân chắn trước mặt Hoa Thiên Cốt, vì thiên hạ, Sát Thiên Mạch nhất định phải chết.
“Sư phụ, người buông ra!” Hoa Thiên Cốt quát.
Bạch Tử Họa thế nhưng không hề nhúc nhích.
“Bạch Tử Họa, ngươi buông ra cho ta!” Hoa Thiên Cốt phẫn nộ quay đầu nhìn hắn chằm chằm, hắn lòng mang thiên hạ, thế nhưng trong lòng nàng chỉ muốn bảo vệ một cái gì đó!
“Hắn phải chết!” Sát Thiên Mạch ước chừng đã nhiễm ma tính quá sâu, bước tiếp theo ma lực trong cơ thể cũng sẽ bị phản phệ, lúc này chết đối với hắn mà nói mới là một loại giải thoát.
“Bạch Tử Họa, ngươi thực sự hiểu cái gì gọi là tình yêu sao …” Hoa Thiên Cốt đau lòng. Nàng bị Bạch Tử Họa bóp mạnh, không thể động đậy dù chỉ một chút.
Nhưng vào lúc này trời đất rung chuyển, Hoa Mãn Lâu từ trên trời giáng xuống, hắn đánh một chưởng đánh bay Ma Tà.
“Thiên Mạch, ta tới.” Hắn đau lòng ôm Sát Thiên Mạch cả người toàn là máu.
“Hoa Thất Đồng …” Sát Thiên Mạch ngước nhìn Hoa Mãn Lâu trước mắt, trên mặt là biểu tình không thể tin, thật là kỳ quái, mới vừa rồi ma khí trong người hắn còn tán loạn nhưng hiện tại đã bình ổn trở lại.
Tất cả bất an trong nội tâm, sau khi nhìn thấy người này hãy còn bình an đều biến mất vô tung.
Hơn thế đồng thời năm vị thượng tiên đã tề tựu đông đủ, đi theo bọn họ còn có vô số thiên binh thiên tướng.
“Hoa Thất Đồng, ngươi đi đi, bọn họ là hướng vào ta.” Sát Thiên Mạch không muốn để cho Hoa Mãn Lâu liên lụy vào chuyện này, Hoa Thất Đồng của hắn luôn luôn là điều tốt đẹp nhất, hắn không muốn nhìn thấy hắn vì mình mà đọa ma.
Hoa Mãn Lâu lắc đầu cười cười: “ Thiên Mạch. Vì ngươi, là tiên hay là ma, có cái gì bất đồng.”
Hoa Mãn Lâu đứng dậy, hắc quang bao phủ hắn, hắn đang giải trừ tất cả phong tỏa của chính mình đối với yêu thần lực. Trong nháy mặt trời đất lại một lần rung chuyển.
Vì yêu hắn thành ma.
Chờ tới khi hắn mở mắt ra, ánh mắt của Hoa Mãn Lâu đã biến thành nhàn nhạt tử mâu, nguyên lai lúc nãy… tóc hắn từ đen thui chuyển thành trắng toát.
Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn tao nhã như cũ.
Hắn cười nhìn Sát Thiên Mạch, khuôn mặt ấy đẹp đẽ như trong tưởng tượng của hắn, không, chắc là còn đẹp hơn.
Người của tiên giới dường như đều có mặt đông đủ.
Hoa Mãn Lâu lại không thấy sợ hãi.
Dẫu có phải dốc hết sức hắn cũng muốn bảo vệ người hắn yêu.
“Hoa Mãn Lâu, ngươi còn thiếu ta một chầu rượu, ngươi cũng không thể cứ như thế mà chết.” Đông Phương Úc Khanh đột nhiên xuất hiện trước mặt của hắn.
“Dị Hủ các Các chủ, ngươi là đang muốn nghịch thiên sao?” Một tiên nhân nào đó thay mặt tiên giới nói.
Đông Phương Úc Khanh cười cười: “Ta hiện tại không còn là Dị Hủ các Các chủ.” Hắn tháo xuống ngọc bội tượng trưng cho thân phận Dị Hủ các Các chủ, ném cho Lục Sao đứng bên cạnh.
Lúc này hắn chỉ muốn đứng bên cạnh người kia, cho dù có trở thành kẻ địch của toàn bộ tiên giới.
Chiến sự vô cùng căng thẳng.
Toàn bộ tiên giới dốc hết toàn lực, cuối cùng cũng có thể đánh ngang tay với Đông Phương Úc Khanh cùng Hoa Mãn Lâu.
Bạch Tử Họa điểm huyệt Hoa Thiên Cốt, nhưng lại không bỏ qua những chuyện thiên hạ khác, hắn không thể không nhúng tay.
Bạch Tử Họa tham gia vào, thế trận đang cân bằng xảy ra thay đổi.
Không nghĩ tới lúc này Trúc Nhiễm lại xuất hiện.
“Là ngươi!” Sát Thiên Mạch không thể tin được nhìn Trúc Nhiễm.
“Thiên Mạch …” Hoa Mãn Lâu nhất thời phân tâm.
Lúc này, hắn bị Bạch Tử Họa đả thương.
Hoa Thiên Cốt đứng ở một bên trừng mắt nhìn nhưng lại không thể động đậy được.
Hoa Mãn Lâu lảo đảo nghiêng ngả đi tới bên người Sát Thiên Mạch, một vòng tay đưa hắn ôm chặt vào trong lòng, Sát Thiên Mạch hiện tại toàn bộ ma lực trong cơ thể hoàn toàn bị phản phệ.
Trúc Nhiễm nhìn thoáng qua Sát Thiên Mạch: “Ta xin lỗi.”
Hắn đi tới trước mặt Ma Nghiêm: “Phụ thân, được rồi, ngừng tay lại đi.”
“Ngươi là ai, ta không có một đứa con trai như ngươi!” Ma Nghiêm xoay người không chịu liếc mắt nhìn Trúc Nhiễm một cái.
Trúc Nhiễm không nói gì, tất cả mọi chuyện cũng là do hắn dựng nên, vậy hôm nay hắn sẽ chính tay kết thúc nó.
Hắn nắm chặt tay của Ma Nghiêm, sau đó quay đầu nhìn Hoa Mãn Lâu một chút, hắn cũng chỉ có thể giúp sức được tới đây.
‘‘Nghiệt tử, ngươi buông tay ra cho ta!’’
“Ngươi rốt cục cũng thừa nhận ta là con trai của ngươi.” Trúc Nhiễm cười nói.
Chỉ vì mẫu thân hắn là người trong ma giới, hắn vừa sinh ra đã là vết nhơ của Ma Nghiêm. Nếu trước kia hắn chịu thừa nhận chính mình, có thể hay không sẽ không có chuyện ngày hôm nay.
Trúc Nhiễm cười, hắn tự hủy diệt khư đỉnh của chính mình, cũng đồng thời làm tổn thương khư đỉnh của Ma Nghiêm, Lưu Hạ, ta tới tìm muội đây…
Bạch Tử Họa phi tới trước mặt của Hoa Mãn Lâu, hắn dùng kiếm đặt ngay trước khư đỉnh của Hoa Mãn Lâu.
Có yêu thần lực trong người, Hoa Mãn Lâu không thể tồn tại trong thế giới này.
Hoa Thiên Cốt trợn to cả hai mắt nhìn Bạch Tử Họa, không thể, hắn không thể làm như vậy, Bạch Tử Họa, đừng làm cho ta hận ngươi!
Hoa Mãn Lâu vân không nhúc nhích nhẹ nhàng nói khẽ bên tai Sát Thiên Mạch: “Thiên Mạch, có ta ở đây sẽ không có chuyện gì.” Tâm tư của hắn đều đặt cả vào người trong lòng, nếu bị ma lực phản phệ hậu quả không thể lường trước được.
Đúng lúc này, Nghê Mạn Thiên đột nhiên vọt ra, nàng ta dùng sức đẩy mạnh Bạch Tử Họa, kiếm kia cắm ngay vào ở giữa khư đỉnh Hoa Mãn Lâu…
+++
42
hoa Mãn Lâu cảm giác toàn thân mình như bị xé nát, hắn vừa … vừa ngã muốn ngã xuống trên người của Sát Thiên Mạch, hắng trợn to mắt gắng gượng, hiện tại hắn vẫn không thể ngã xuống.
Thần trí Sát Thiên Mạch dần hồi phục: “Thất Đồng.”
Hoa Mãn Lâu cười cười, hắn vuốt ve máu tóc Sát Thiên Mạch, màu tóc dài tím biếc thực sự rất đẹp.
Hắn vuốt mạch môn Sát Thiên Mạch, may mắn là đã không sao. Hoa Mãn Lâu thở dài một hơi, thần trí càng lúc càng không khống chế được mơ mơ hồ hồ run rẩy.
“Thiên Mạch, ta có thể nhìn thấy được ngươi.” Hắn vuốt ve phác họa gương mặt người trong lòng: “Thực sự rất đẹp, khục … khục …” Vừa nói, Hoa Mãn Lâu phun ra một búng máu, hắn thực sự không thể kiên trì nổi được nữa.
“Thiên Mạch … Đừng quên ta, được không?” Dùng hết khí lực nói lên những lời này, nếu ngươi không còn, ta sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả, thế nhưng vì sao khi ta chết, ta lại không muốn, không cho phép ngươi quên ta…
Đông Phương Úc Khanh đứng ở một kinh hãi, hắn một chưởng đánh bay Bạch Tử Họa ra ngoài, nhanh chóng tiến lại ý đồ ngăn chạn hồn phách Hoa Mãn Lâu.
Một khi khư đỉnh hủy, hồn phi phách tán, Hoa Mãn Lâu ngươi không thể chết được, ngươi còn thiếu ta một đời.
Sát Thiên Mạch ngốc lăng, lập tức điên cuồng: “Hoa Thất Đồng, ta không cho phép ngươi chết, ngươi là của ta!” Quên ngươi đi, chuyện này ta làm sao có thể làm được đây!
Hắn đem toàn bộ ma lực hắn có cưỡng chế rót vào trong cơ thể Hoa Mãn Lâu: “Hoa Thất Đồng, ta không cho phép ngươi chết, không cho phép ngươi chết!” Sát Thiên Mạch điên cuồng gào thét, một bên gào, trong miệng máu trào ra không ngừng.
Thế nhưng dù có làm như vậy cũng không thể lưu lại hồn phách Hoa Mãn Lâu.
Sát Thiên Mạch tựa như phát điên phi lên bầu trời cầm lấy những phần hồn phác đang phiêu tán của Hoa Mãn Lâu, không thể như vậy, không thể như vậy…
Thế nhưng dù là dùng hết toàn lực, hắn cũng chỉ ôm về được một hồn một phách của người kia.
Đông Phương Úc Khanh cũng giống như bị điên bay về phía Dị Hủ Các, ở nơi nào đó nhất định có cách, nếu là có thể bảo trụ được Hoa Mãn Lâu, hắn đương nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
“A!” Hoa Thiên Cốt quát to một tiếng, lực lượng trong cơ thể nàng trong nháy mắt trào ra bộc phát hết ra ngoài, từ thần đọa thành ma.
Nàng xông ra khỏi kết giới Bạch Tử Họa bày ta, từng bước từng bước đi tới trước mặt Hoa Mãn Lâu.
“Ca ca không còn … Từ nay trở đi ta chẳng còn người thân nữa …”
Nàng tuyệt vọng lạnh như băng nhìn Bạch Tử Họa, nàng dùng cả tính mạng của bản thân để yêu người này, vì thiên hạ đại nghĩa hắn khiến nàng trở thành hai bàn tay trắng mất hết tất cả.
“Bạch Tử Họa, ta hỏi ngươi ca ca ta đã từng hại tới ngươi chưa?”
“Bạch Tử Họa, ta hỏi ngươi ca ca ta đã từng hại tới Trường Lưu Sơn các ngươi chưa?”
“Bạch Tử Họa, ta hỏi ngươi ca ca ta đã từng hại tới chúng sinh thiên hạ của ngươi chưa?”
Hoa Thiên Cốt từng bước ép sát, ánh mắt của nàng từ từ biến thành một màu đỏ rực, đỏ như máu, thanh âm một chữ lạnh lẽo như băng.
Bạch Tử Họa ngẩn người tại đó, không, không hề… chỉ là trên người hắn có yêu thần lực, cho nên hắn phải chết. Đây cũng là lý do duy nhất hắn phải chết.
Hoa Thiên Cốt cười to: “Tiên thì như thế nào, mà ma thì có làm sao?”
Nàng đến gần thêm một chút rồi nói: “Tiên giết ma thì gọi là chính nghĩa, ma giết tiên thì gọi là tội ác! Đây chính là đại nghĩa mà ngươi nói sao?” Hoa Thiên Cốt lấy ra cung linh cùng Đoạn Niệm Kiếm mà bản thân luôn bảo vệ thật tốt.
“Bạch Tử Họa, Đoạn Niệm đã tàn, cung linh đã hủy, từ nay về sau, ta và chàng, thầy trò ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Bạch Tử Họa đau lòng mở to hai mắt, nhìn nàng không còn chút lưu luyến gì cả giương tay một cái, chiếc cung linh đã vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ rơi xuống dưới chân hắn, ngay cả Đoạn Niệm Kiếm cũng bị cắt thành hai đoạn.
“Tiểu Cốt!” Thanh âm của Bạch Tử Họa không khống chế được run rẩy, hắn không nhìn ra được bất cứ tâm tình gì từ trong mắt Hoa Thiên Cốt. Lần này không đơn giản là do hắn làm điều không nên không phải nữa, mà là nàng đã hoàn toàn buông tha cho hắn.
Trên Tuyệt Tình điện tràn ngập tiếng cười của nàng, nỗ lực của nàng, tất cả hắn đều nhìn ở trong mắt đặt ở trong lòng. Nàng vì hắn nấu nướng, vì hắn đánh đàn, vì hắn buộc tóc, mặc hắn uống máu để chống cự kịch độc, cũng vì hắn mà trộm thần khí giải độc. Nàng vì hắn mà nhận không biết bao nhiêu khổ sở, dằn vặt cũng không oán không than một tiếng.
Sau tất cả, nàng nói, Đoạn Niệm đã tàn, cung linh đã hủy, từ nay về sau, ta và chàng, thầy trò ân đoạn nghĩa tuyệt…
Trước mắt Bạch Tử Họa là một mảnh mơ hồ không rõ, nhìn thấy Hoa Thiên Cốt thu Nghê Mạn Thiên vào trong tay áo. Nghê Mạn Thiên rơi vào tay nàng nhất định sẽ sống dở chết dở.
“Tiểu Cốt … Không nên …” Không nên rời khỏi sư phụ.
Hắn cho là mình đã làm tốt lắm rồi, nguyên lai đều là sai, mười phần sai! Rốt cục ép Tiểu Cốt biến thành thần ma, đưa tình thầy trò của bọn họ đi tới bước đường không thể cứu vãn này.
“Không nên khiếu, ngươi không xứng, không xứng yêu, ngay cả hận ngươi cũng không xứng để ta hận.” Hoa Thiên Cốt lạnh lùng nói, từ đầu tới cuối không liếc mắt nhìn Bạch Tử Họa lấy một lần.
Nàng bay lên không trung đánh ngất xỉu Sát Thiên Mạch đã phát điên: “Tỷ tỷ, xin lỗi, muội không bảo vệ được ca ca …”
Hoa Thiên Cốt dùng ma lự nâng Sát Thiên Mạch lên, vừa cẩn thận ôm lấy Hoa Mãn Lâu. “Các ngươi tốt nhất là hãy cầu mong cho ca ca của ta có thể tỉnh lại, nếu không tất cả các ngươi đều sẽ chôn cùng huynh ấy!” Hoa Thiên Cốt như tu la gằn từng tiếng.
Thần nếu đã đọa ma, bất luận kẻ nào đều không thể ngăn cản được. Thế gian này đại loạn rồi!
Tại Thất Sát điện.
“Đan Xuân Thu, ngươi hãy để Ma Quân dùng hành thi hoàn.” Bây giờ Hoa Thiên Cốt đã là kẻ thống trị ma giới.
“Thần ma đại nhân, nếu dùng hành thi hoàn Ma Quân sẽ thực sự ngu dại!”
Nàng lại muốn Sát Thiên Mạch ngu dại, không có Hoa Mãn Lâu, Sát Thiên Mạch căn bản không sống được, không nhớ gì cả ít ra còn tốt hơn.
Nàng sẽ chờ ca ca tỉnh lại, trong lúc đó một mình nàng sẽ chiếu cố tỷ tỷ thật tốt.
“Đưa Nghê Mạn Thiên và Ma Tà tới đây.” Hoa Thiên Cốt lạnh lùng nói, thời gian còn sót lại, nàng phải từ từ dằn vặt hai người này, nàng phải để cho bọn họ biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Ở Dị Hủ Các.
“Đông Phương Úc Khanh, ngươi đã suy nghĩ rõ ràng chưa, dùng cái giá lớn như vậy, chỉ vì để đổi lấy hai hồn hai phách của người kia.”
Đông Phương Úc Khanh không do dự gật đầu, cho dù là sau này đời đời kiếp kiếp hắn chỉ có thể sống tới năm hai mươi lăm tuổi, đồng thời sẽ nhận hết mọi đau khổ, nhưng chỉ cần người kia có thể tỉnh lại là tốt rồi.
Chẳng biết từ lúc nào, hình bóng người kia đã in sâu vào trong lòng mình, Đông Phương Úc Khanh thật không thể ngờ được chính mình thông minh một đời, tính toán đủ mọi thứ, cuối cùng lại đem cả bản thân cũng cuốn vào bàn tính.
Nếu không phải bản thân mình chấp nhất báo thù Bạch Tử Họa, nếu bản thân có thể nói ra tâm ý của mình sớm hơn một chút, có phải hay không kết quả sẽ khác đi.
“Ta nguyện ý dốc hết đời đời kiếp kiếp, chỉ mong hắn có thể mạnh khỏe.”
Chúng trưởng lão lắc đầu, Đông Phương Úc Khanh thực sự đã điên rồi…
Trong Thất Sát điện.
“Hoa này thật xinh đẹp, Hoa Thất Đồng nhất định sẽ thích chúng.” Sát Thiên Mạch nhìn những đóa hoa trên mặt đất cười đến xán lạn.
“Thế nhưng Hoa Thất Đồng hắn đang ở đâu, hắn đang ở nơi nào?” Sát Thiên Mạch dường như nhớ ra điều gì, vẻ mặt lại bắt đầu hoảng hốt.
“Tỷ tỷ, ca ca lập tức sẽ đến.” Hoa Thiên Cốt ôn nhu nói, chỉ có ở trước mặt Sát Thiên Mạch, Hoa Thiên Cốt mới không mang vẻ lạnh lùng băng giá.
Sát Thiên Mạch lùi về phía sau phòng bị: “Ngươi là ai?”
Tuy rằng Sát Thiên Mạch đã trúng hành thi hoàn, hắn đã quên hết tất cả mọi người, duy chỉ không quên được Hoa Mãn Lâu.
Hoa Thiên Cốt từ từ bước tới trước mặt Sát Thiên Mạch, tuy bây giờ Sát Thiên Mạch không có nhận ra Hoa Thiên Cốt nhưng đối với nàng cũng không có mâu thuẫn gì.
“Tiểu bất điếm nhi, trước kia chúng ta đã từng quen biết sao?”
Hoa Thiên Cốt gật đầu cười, vung tay lên, ngay lập tức Sát Thiên Mạch ngã vào trong lòng Hoa Thiên Cốt.
“Đan Xuân Thu, đưa Ma Quân đi nghỉ ngơi.” Hoa Thiên Cốt thở dài một hơi, nàng rốt cuộc phải làm như thế nào thì mới có thể khiến cho Hoa Mãn Lâu tỉnh lại.
“Thần Ma, bên ngoài có một người tự xưng là Đông Phương Úc Khanh cầu kiến.”
“Để cho hắn tiến vào.” Hoa Thiên Cốt nói.
“Ta có thể làm cho Hoa Mãn Lâu tỉnh lại!” Đông Phương Úc Khanh vừa xuất hiện trước mắt Hoa Thiên Cốt đã nói luôn.
Có liên quan
43
“Ngươi có biện pháp gì?” Hoa Thiên Cốt hấp tấp đứng dậy, thanh âm của nàng lộ rõ sự run rẩy.
“Thế nhưng, ta có một cái yêu cầu.” Đông Phương Úc Khanh nói.
“Điều kiện gì, ta đều có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi có thể cứu ca ca của ta tỉnh lại!” Cho dù là muốn mạng của nàng, nàng cũng sẽ không chần chừ cho hắn!
Đông Phương Úc Khanh cười lắc lắc đầu: “Hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của ta, ta chỉ muốn đơn độc ở bên cạnh Hoa Mãn Lâu một lúc!”
“Chỉ có như vậy?” Hoa Thiên Cốt không ngờ tới Đông Phương Úc Khanh sẽ đưa ra yêu cầu đơn giản như vậy.
Đông Phương Úc Khanh gật đầu cười, nụ cười này không giống với những nụ cười trong dĩ vãng, ôn nhu như vậy, khiến cho Hoa Thiên Cốt như phảng phất thấy được Hoa Mãn Lâu.
“Đông Phương ca ca, cám ơn huynh.” Hoa Thiên Cốt dẫn đường cho Đông Phương Úc Khanh tới quan tài băng đặt Hoa Mãn Lâu.
“Tiểu Cốt đầu, cám ơn muội.” Đông Phương Úc Khanh ngồi xổm xuống: “ Sau này muội phải trở nên mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ ca ca của muội.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu.
Đông Phương Úc Khanh cười cười đi vào.
Hắn đi tới trước quan tài băng đặt xác Hoa Mãn Lâu, nhẹ nhàng đẩy ra nắp quan tài, một gương mặt vô cùng quen thuộc hiện ra ngay trước mắt hắn.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc bạc của Hoa Mãn Lâu: “Vì người nọ, ngươi sẵn sàng đọa ma, Hoa Thất Đồng, ta thực sự hâm mộ Sát Thiên Mạch.”
Hắn cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên bên môi người kia.
Hai hồn hai phách Đông Phương Úc Khanh đổi lấy được chậm rãi tiến vào trong cơ thể Hoa Mãn Lâu.
Ánh mắt hắn vẫn nhìn Hoa Mãn Lâu không nhúc nhích, dù nhìn thế nào vẫn không cảm thấy đủ được.
Hắn khom lưng đem môi mình đặt lên trên môi của Hoa Mãn Lâu hôn sâu: “Hoa Thất Đồng, ngươi còn thiếu ta một đời, nhất định không thể quên…”
Cơn đau trên người truyền tới dữ dội, giờ phút này, Đông Phương Úc Khanh tròn hai mươi lăm tuổi, kiếp này của hắn cũng chính thức chấm dứt.
Thân thể Đông Phương Úc Khanh dần dần biến thành trong suốt, thế nhưng hắn ngược lại lại không cảm thấy đau đớn gì: “Hoa Mãn Lâu, nếu ngươi mạnh khỏe sống tốt, tất cả đều đáng giá. Kiếp sau, ngươi sẽ là của ta?”
Hoa Mãn Lâu chậm rãi mở mắt, nhưng Đông Phương Úc Khanh lại tan biến mất rồi.
Thương hắn, cũng không tham luyến hắn. Đây là phương thức làm vợ của Đông Phương Úc Khanh.
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, hắn nhất định sẽ đem Hoa Mãn Lâu bắt tới bên người mình thật sớm, hắn nhất định phải đến trước Sát Thiên Mạch một bước. Để Hoa Mãn Lâu vĩnh viễn chỉ là Hoa Thất Đồng của một mình hắn.
“Hoa Thất Đồng.” Sát Thiên Mạch ngốc lăng đứng ở bên ngoài, hắn thậm chí còn không dám tới gần, hắn sợ chính mình chỉ cần cựa quậy một cái thì sẽ nhận ra đây thực chất chỉ là cảnh trong mơ.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười: “Thiên Mạch, ta đã trở về.”
Sát Thiên Mạch gật đầu, hắn giống như một cơn gió vọt tới bên người Hoa Mãn Lâu.
Tay hắn đang đặt trên mặt Hoa Mãn Lâu cảm nhận độ ấm trên gương mặt Hoa Mãn Lâu, nhìn sâu vào đôi tử mâu xinh đẹp ấy.
Hắn một tấc một tấc lại một tấc hôn lên khuôn mặt Hoa Mãn Lâu, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể xác nhận người này đã thực sự tỉnh lại.
Hoa Mãn Lâu ôn nhu cười, hắn hôn lên đôi môi Sát Thiên Mạch, hôn sâu đậm…
“Xin lỗi, Thiên Mạch, ta đã tới chậm. Lúc này đây ta sẽ không bao giờ rời khỏi ngươi nữa…”
Ngoài cửa Hoa Thiên Cốt đã nhìn thấy cảnh này, nàng chỉ biết lặng lẽ đóng cửa phòng: “Ca ca, cám ơn huynh đã tỉnh lại.” Đây là lần đầu tiên kể từ lúc Hoa Mãn Lâu gặp nạn nàng nở nụ cười lại, ngày này nàng đã chờ lâu lắm rồi.
“Tiểu Cốt, muội …” Thấy dáng vẻ của Hoa Thiên Cốt, thanh âm của Hoa Mãn Lâu đều có chút âm trầm, ánh mắt Hoa Thiên Cốt biến thành hồng mâu y hệt như Sát Thiên Mạch.
Nhưng Hoa Thiên Cốt cười lại càng tươi rói hơn: “ Tiểu Cốt và ca ca đều biến thành ma nga ~” Hoa Thiên Cốt không quan tâm thản nhiên đáp.
Hoa Mãn Lâu đau lòng vuốt mái tóc dài của Hoa Thiên Cốt.
“Tiểu Cốt của ca ca đã trưởng thành.” Hoa Mãn Lâu cũng không nói thêm gì nữa.
“Tiểu Cốt hiện tại đã có đủ năng lực để bảo hộ ca ca rồi.” Hoa Thiên Cốt vùi đầu vào trong lòng Hoa Mãn Lâu, nàng có ca ca là tốt rồi…
Đêm khuya Hoa Mãn Lâu lại không thể yên giấc.
“Hoa Thất Đồng, ngươi đang suy nghĩ điều gì?” Sát Thiên Mạch ôm chặt Hoa Thất Đồng, hắn hiện tại thích nhất chính là đem đầu mình tựa vào ngực hắn, chỉ cần nghe được nhịp tim của hắn, Sát Thiên Mạch sẽ đặc biệt yên tâm.
“Thiên Mạch, ta muốn đi tìm Bạch Tử Họa.”
Sát Thiên Mạch sửng sốt: “ Ngươi tìm hắn làm gì!”
Vừa nhắc tới Bạch Tử Họa, Sát Thiên Mạch lại nhớ tới một cảnh kia, nếu không phải không muốn làm lỡ thời gian chung đụng cùng Hoa Mãn Lâu, Sát Thiên Mạch nhất định sẽ không tha cho người nọ.
Hoa Mãn Lâu cười cười lắc đầu: “Ta không muốn Tiểu Cốt cứ như vậy.”
“Ta chưa từng hận Bạch Tử Họa, ta luôn mong muốn Tiểu Cốt được hạnh phúc, Thiên Mạch…”
Sát Thiên Mạch vùi đầu vào ngực Hoa Mãn Lâu: “Nếu như hắn dám động tới một cọng tóc của ngươi, ta nhất định sẽ giết hắn.”
Hoa Mãn Lâu gật đầu cười: “Thiên Mạch, cám ơn ngươi.”
Không nghĩ tới Hoa Mãn Lâu còn chưa có đi tìm Bạch Tử Họa, mà Bạch Tử Họa đã tự động vác xác tới trước cửa Thất Sát điện.
Điều bất ngờ là hắn không tới với thân phận là Trường Lưu Sơn thượng tiên, mà lại tới trong thân phận một gã đọa tiên.
Điều này làm cả Sát Thiên Mạch và Hoa Mãn Lâu khiếp sợ không thôi.
Hoa Thiên Cốt vẫn cố chấp không ra nhìn hắn. Hoa Mãn Lâu đi tới trước mặt của Hoa Thiên Cốt: “Tiểu Cốt, đi gặp hắn một chút đi. Ca ca mong muội được hạnh phúc.”
Hoa Thiên Cốt lắc lắc đầu, nàng không muốn nhìn thấy người kia. Giây phút hắn đem bội kiếm cắm vào khư đỉnh của Hoa Mãn Lâu, tình cảm của hai người đã chính thức chấm dứt.
Hoa Mãn Lâu cười lắc đầu, hắn lôi kéo Hoa Thiên Cốt tới trước mắt Bạch Tử Họa, sau đó lặng lẽ rời khỏi.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy…
“Tiểu Cốt, thần cũng tốt, tiên cũng được, ma cũng vậy, sư phụ chỉ muốn mình con.” Bạch Tử Họa cầm cung linh nhìn Hoa Thiên Cốt…